Hãy xem câu trả lời của "không ai cả" đây thì biết!
Ngôn ngữ hàn lâm được dùng trong các văn phạm trong các trường hợp mang tính nghi lễ, luật lệ, khoa học, hội nghị, báo chí...
Ngôn ngữ bình dân là ngôn ngữ sử dụng hàng ngày của đại đa số quần chúng.
Đặc điểm lối nói hàn lâm là chặt chẽ, trang trọng, nguyên tắc, chính xác về ngữ pháp, hay sử dụng các thuật ngữ, đôi khi khá rườm rà. Trong khi đó lối nói bình dân thường giản dị, ngắn gọn, hay sử dụng hình ảnh, hay các nghệ thuật từ ngữ, chơi chữ, dùng tiếng lóng, hài dí dỏm...
Một người lúc nào cũng nguyên tắc, ăn nói mô phạm trong mọi nơi mọi lúc thì quá cứng nhắc và ... khó chịu. Bạn thử tưởng tượng trong một hàng phở ngon buổi sáng. Người xếp hàng hơi đông, bà bán phở hất hàm hỏi "phở gì?", ông A trịnh trọng thưa "thưa Bà! Bà cho phép tôi gọi món phở có thịt là thịt gà và xin bà đừng chan nước mỡ cho tôi. Tôi muốn được sử dụng nước dùng trong và Bà hãy cho tôi nhiều hành củ vào nhé. Cảm ơn nhiều thưa Bà!". Trong khi đó một Ông C khác chỉ trả lời "cho gà đi, nước trong, chần thêm hành củ nhé!". Rõ ràng ông A hơi lố và gây mất thời giờ người khác.
Ngược lại, nếu trong cuộc họp Quốc hội ông A phát biểu "Tôi với các ông, chúng mình phải nghĩ ra cách để tiêu diệt cái bon tham nhũng mới được. Chúng nó trấn lột của Nhà nước của dân nhiều quá rồi, rất láo! Bây giờ mà không hạ chúng nó ngay thì loạn ...". Nếu phải nghe bài diễn văn trên chắc trăm người cười bò cả trăm, còn đâu sự nghiêm túc cần thiết.
Như vậy thì văn phong hàn lâm hay bình dân trong bất kỳ ngôn ngữ nào cũng cần thiết như nhau nhưng phải đúng lúc đúng chỗ. Chúng là hai hình thức khác nhau nhưng gắn bó chặt chẽ và cùng tồn tại trong cuộc sống.
Tính Hàn lâm viện xuất phát từ tính chất nội dung nghiên cứu khoa học của các tổ chức viện, học viện.
Vì các vấn đề nghiên cứu được tiến hành một cách hệ thống, đầy đủ, chặt chẽ và quán triệt đồng bộ, được hội tụ lại từ cũ đến mới nên có ý nghĩa hoàn thiện nhất để đạt tới tính "kinh điển".
Tính hàn lâm viện được dùng trong nhiều lĩnh vực khoa học: triết học, văn học, nghệ thuật...
Vì sự đầy đủ của nó như vậy, nên trong cuộc sống thường ngày, đôi khi lại quá rườm rà, cồng kềnh, không hợp với lối giản ước nhẹ nhàng mà vẫn trong sáng. Điều này thấy rõ giữa sự khác biệt đối chọi gay gắt của tính "bác học" với tính "dân gian". Vì thế: tính Hàn lâm viện được dùng ám chỉ theo khía cạnh hạn chế kia của nó, mà bỏ qua cái ý nghĩa khoa học xác đáng đỉnh cao tri thức.
Có thể tính hàn lâm có những phát hiện "chậm trễ" hơn so với tính dân giã đời thường nên bị đánh giá thiếu thực tiễn, nhưng đừng nhầm tính hàn lâm chỉ là khô cứng, giáo điều, với những tầm cao sâu chuản mực mà nó đạt tới.
Cám ơn bác "ongmat" đã phân tích và đưa ví dụ dẫn chứng rất hay.
Cái gì cũng có nghĩa của nó. Lâm đây chắc chắn là rừng, còn hàn có thể hiểu 2 nghĩa.1 là tài năng , nếu ghép lại hiểu là tài năng nhiều, sự tập hợp. 2 là lạnh ,nghĩa này có thể hiểu là kiến thức bền vững như rừng. Thân .
Answers & Comments
Verified answer
Có tính chất học thuật, kinh viện
Nghệ thuật hàn lâm: nghệ thuật dành cho giới mộ điệu có kiến thức chuyên sâu, khác với nghệ thuật bình dân
Âm nhạc hàn lâm; thuật ngữ dùng để chỉ loại nhạc giao hưởng, opera, khác với nhạc bình dân
Tác phẩm hàn lâm: tác phẩm mang tính chất nghiên cứu chuyên sâu,
Hãy xem câu trả lời của "không ai cả" đây thì biết!
Ngôn ngữ hàn lâm được dùng trong các văn phạm trong các trường hợp mang tính nghi lễ, luật lệ, khoa học, hội nghị, báo chí...
Ngôn ngữ bình dân là ngôn ngữ sử dụng hàng ngày của đại đa số quần chúng.
Đặc điểm lối nói hàn lâm là chặt chẽ, trang trọng, nguyên tắc, chính xác về ngữ pháp, hay sử dụng các thuật ngữ, đôi khi khá rườm rà. Trong khi đó lối nói bình dân thường giản dị, ngắn gọn, hay sử dụng hình ảnh, hay các nghệ thuật từ ngữ, chơi chữ, dùng tiếng lóng, hài dí dỏm...
Một người lúc nào cũng nguyên tắc, ăn nói mô phạm trong mọi nơi mọi lúc thì quá cứng nhắc và ... khó chịu. Bạn thử tưởng tượng trong một hàng phở ngon buổi sáng. Người xếp hàng hơi đông, bà bán phở hất hàm hỏi "phở gì?", ông A trịnh trọng thưa "thưa Bà! Bà cho phép tôi gọi món phở có thịt là thịt gà và xin bà đừng chan nước mỡ cho tôi. Tôi muốn được sử dụng nước dùng trong và Bà hãy cho tôi nhiều hành củ vào nhé. Cảm ơn nhiều thưa Bà!". Trong khi đó một Ông C khác chỉ trả lời "cho gà đi, nước trong, chần thêm hành củ nhé!". Rõ ràng ông A hơi lố và gây mất thời giờ người khác.
Ngược lại, nếu trong cuộc họp Quốc hội ông A phát biểu "Tôi với các ông, chúng mình phải nghĩ ra cách để tiêu diệt cái bon tham nhũng mới được. Chúng nó trấn lột của Nhà nước của dân nhiều quá rồi, rất láo! Bây giờ mà không hạ chúng nó ngay thì loạn ...". Nếu phải nghe bài diễn văn trên chắc trăm người cười bò cả trăm, còn đâu sự nghiêm túc cần thiết.
Như vậy thì văn phong hàn lâm hay bình dân trong bất kỳ ngôn ngữ nào cũng cần thiết như nhau nhưng phải đúng lúc đúng chỗ. Chúng là hai hình thức khác nhau nhưng gắn bó chặt chẽ và cùng tồn tại trong cuộc sống.
Tính Hàn lâm viện xuất phát từ tính chất nội dung nghiên cứu khoa học của các tổ chức viện, học viện.
Vì các vấn đề nghiên cứu được tiến hành một cách hệ thống, đầy đủ, chặt chẽ và quán triệt đồng bộ, được hội tụ lại từ cũ đến mới nên có ý nghĩa hoàn thiện nhất để đạt tới tính "kinh điển".
Tính hàn lâm viện được dùng trong nhiều lĩnh vực khoa học: triết học, văn học, nghệ thuật...
Vì sự đầy đủ của nó như vậy, nên trong cuộc sống thường ngày, đôi khi lại quá rườm rà, cồng kềnh, không hợp với lối giản ước nhẹ nhàng mà vẫn trong sáng. Điều này thấy rõ giữa sự khác biệt đối chọi gay gắt của tính "bác học" với tính "dân gian". Vì thế: tính Hàn lâm viện được dùng ám chỉ theo khía cạnh hạn chế kia của nó, mà bỏ qua cái ý nghĩa khoa học xác đáng đỉnh cao tri thức.
Có thể tính hàn lâm có những phát hiện "chậm trễ" hơn so với tính dân giã đời thường nên bị đánh giá thiếu thực tiễn, nhưng đừng nhầm tính hàn lâm chỉ là khô cứng, giáo điều, với những tầm cao sâu chuản mực mà nó đạt tới.
Cám ơn bác "ongmat" đã phân tích và đưa ví dụ dẫn chứng rất hay.
Tính giáo điều khô cứng không linh động .
Giáo điều, qui phạm.
em đang học phương pháp nghiên cứu khoa học. cô giáo bắt phải phân biệt nghiên cứu hàn lâm và nghiên cứu khoa học. Chết mất thôi, không hiểu gì cả
Cái gì cũng có nghĩa của nó. Lâm đây chắc chắn là rừng, còn hàn có thể hiểu 2 nghĩa.1 là tài năng , nếu ghép lại hiểu là tài năng nhiều, sự tập hợp. 2 là lạnh ,nghĩa này có thể hiểu là kiến thức bền vững như rừng. Thân .