Lý Liên Kiệt (phồn thể: 李連杰; giản thể: 李连杰; bính âm: Lǐ Liánjié; Wade-Giles: Li Lien-chieh; Quảng Đông: Ley5 Lin4 Git6; tên tiếng Anh: Jet Li; sinh ngày 26 tháng 4, 1963 tại Bắc Kinh - Trung quốc) là một diễn viên điện ảnh võ thuật nổi tiếng.
Tiểu sử
Lý Liên Kiệt tập wushu từ 8 tuổi, cùng một sư phụ với Chân Tử Đan, anh đã sớm bộc lộ năng khiếu và tư chất để trở thành một cao thủ.
Cũng như Lý Tiểu Long, Lý Liên Kiệt không có một thể trạng hoàn hảo, anh yếu đuối, lại sống trong một gia đình có quá nhiều áp lực, nên nhiều lần đã định bỏ cuộc. Nhưng được sư phụ động viên, anh đã vượt qua được.
Năm 1974, Lý Liên Kiệt mới 11 tuổi, đã trở thành nhà vô địch giải Wushu trẻ toàn Trung quốc. Mọi người gọi anh là "thần đồng võ thuật". Lúc này Lý Liên Kiệt đã nhận được nhiều lời mời đóng phim và quảng cáo, nhưng nghĩ mình chưa đạt tới trình độ siêu đẳng, anh trở về với sư phụ Hồ Bình.
Lúc này tên tuổi của anh làm rung động cả thế giới, nhất là từ khi được vinh dự biểu diễn cho tổng thống Mỹ Nixon xem tại Nhà Trắng (1974).
Nhiều năm sau, Lý Liên Kiệt liên tục giật giải quán quân trong các kỳ thi võ thuật, với màn múa thương và kiếm rất đẹp mắt (1975, 1977, 1978). Đến năm 1979, anh đoạt giải thành tựu Vàng của Tổng hội võ thuật Trung Quốc khi mới 16 tuổi.
Ba năm sau, Lý Liên Kiệt tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên: Thiếu Lâm tự, bộ phim làm ngất ngây khán giả hâm mộ phim võ thuật, đưa tên tuổi của anh vào hàng siêu sao, bắt đầu có ảnh hưởng đến khán giả ở Đông Nam Á, Nhật Bản và Mỹ. Anh tiếp tục đóng các phim về Thiếu Lâm và gây được tiếng vang rất lớn.
Nghiệp diễn
Lý Liên Kiệt được yêu thích không phải nhờ khả năng diễn suất mà là các thế võ đẹp, lạ, mạnh mẽ đúng chất Thiếu Lâm của anh.
Năm 1991, với bộ phim Hoàng Phi Hồng kinh điển, Lý Liên Kiệt đã đưa tên tuổi của mình đến được Hollywood, khán giả Đông Nam Á thì đâu đâu cũng nhắc đến Hoàng Phi Hồng, Dì mười ba, Quỷ Cước Thất, là các nhân vật trong phim này. Phần thành công của phim cũng nhờ sự đạo diễn tài tình của Từ Khắc, và Viên Hòa Bình.
Tiếp đến là hàng loạt các phim kinh điển: Phương Thế Ngọc 1 & 2, Hoàng Phi Hồng 2 & 3, ...đã đưa anh đến đỉnh cao vinh quang, trước hết là một hình tượng anh hùng trong lòng người châu Á, sau đó là thế giới. Nhưng Lý Liên Kiệt không ham danh vọng, anh đã dừng đóng phim một thời gian, có người thắc mắc thì anh nói: "Tôi từ nhỏ đã khổ cực, mục đích sống của tôi chỉ là thoát khỏi khổ cực, chứ danh tiếng thì không đem lại hương vị gì".
Lý Liên Kiệt sùng bá đạo Phật, đời sống của anh rất thanh tịnh, sau những lúc đóng phim mệt nhọc, anh thường đi dạo bộ hoặc ngồi thiền. Đã nhiều lần anh định đi tu, nhưng nghĩ đến cha mẹ, chuyện vợ con lại thôi. Sau này người ta thường nghe Lý nhắc lại ý định này. Anh đang tu tại gia, ăn chay niệm phật, anh đã là một thầy tu duy chỉ không xuất gia mà thôi.
Một thời gian sau người ta nghe Lý có chuyện cãi vã về vấn đề tiền bạc với một đạo diễn, và dính líu tới hội Tam Hoàng Thượng Hải. Hiểu rằng anh đang khó khăn, nhiều đạo diễn có ý mời, Lý Liên Kiệt đã chọn đạo diễn Vương Tinh.
Các phim anh đóng lúc này khá "khác" với hình tượng, những vai Xã hội đen rùng rợn và hài hước nhiều hơn, ít khi đánh đấm, lại đi bên cạnh là một mỹ nhân hết sức gợi cảm như kiểu Mỹ: Cận Vệ Trung Nam Hải với Chung Lệ Đề; Đảm thử Long uy với Khưu Thục Trinh...
Cho đến khi Viên Hòa Bình, nhà chỉ đạo võ thuật nổi tiếng nhất bấy giờ mời anh đóng bộ Tinh Võ anh hùng - một phim về Trần Chân, mà nhiều diễn viên võ thuật đã rất thành công (Như Lý Tiểu Long với Tinh Võ Môn, Chân Tử Đan với Tinh Võ Môn 1995). Và Lý Liên Kiệt đã làm dậy lại được hình tượng này - cũng như hình tượng anh hùng võ thuật cổ truyền của mình. Tên tuổi của anh lại được tung hô, Lý hoạt động rầm rộ hơn trước.
Anh hợp tác với nhiều diễn viên nổi tiếng, như Trương Học Hữu, Khưu Thục Trinh, Châu Tinh Trì, Trương Mạn Ngọc...Đến năm 2001, đạo diễn Trương Nghệ Mưu lần đầu tiên làm phim võ hiệp: Anh Hùng, Lý đóng vai chính. Đây là lần thứ hai Lý Liên Kiệt với lối võ đẹp mắt đối đầu với Chân Tử Đan - lối võ mạnh mẽ. Cả hai lại bất phân thắng bại: vai Vô Danh của Lý Liên Kiệt chiến thắng, nhưng sự thật là vai Trường Không của Chân Tử Đan giả thua. Người hâm mộ vẫn luôn chờ đợi lần hợp tác thứ 3 của 2 võ sư nổi danh này. Cuộc đối đầu của họ trong Hoàng Phi Hồng 2 và cuộc đối đầu trong tư tưởng, âm nhạc tại Ngự Viên - phim Anh Hùng đã đem lại sự mầu nhiệm, hai nhà đạo diễn tài ba Từ Khắc và Trương Nghệ Mưu không ngớt lời khen 2 pha võ này.
Trong phim Anh Hùng, bên cạnh Chân Tử Đan, còn có Lương Triều Vĩ, Trương Mạn Ngọc, Chương Tử Di, Trần Đạo Minh là những diễn viên "chuyên trị" diễn xuất nội tâm. Nên nhiều người đánh giá diễn xuất của Lý là lép vế, tuy nhiên thành công về nghệ thuật của phim là một điều không ai mơ hồ chối cãi được. Anh Hùng có thể là bộ phim đẹp nhất đời của Lý Liên Kiệt.
Anh đến Hollywood sau Lý Tiểu Long, Thành Long, cùng một lúc với Dương Tử Quỳnh, trước Chân Tử Đan, một điều không nhiều người mong muốn -là bị đồng hóa theo phim Mỹ - đã trở thành sự thật Người tiếp theo sẽ là ai ? người hâm hộ vẫn mong Chân Tử Đan đem chuông đi đánh xứ người một cách thận trọng, không đi theo vết xe của Thành Long và Lý Liên Kiệt.
Nhưng dù sao khi xem lại "Hoàng Phi Hồng 1 - 2 - 3" " Phương Thế Ngọc 1 - 2", "Tiếu Ngạo Giang Hồ", "Tinh Võ anh hùng", người ta đã có thể quên đi "Cradle 2 The Grave", "The One", "Danny the dog"...mà không trách sự Tây hóa trong phim Lý Liên Kiệt.
Năm 2006, anh đang trở lại võ thuật chính thống với bộ phim Hoắc Nguyên Giáp. Tiếp theo là bộ "Trận chiến Xích Bích" (The battle of the Red Cliff), một phim lịch sử.
Các phim nổi tiếng
1982: Thiếu Lâm Tự (Shaolin Temple)
1983: Thiếu Lâm Tự 2: Những đứa trẻ Thiếu Lâm (Shaolin Temple 2: Kids from Shaolin)
1986:
Sinh ra để tự vệ (Born to defense)
Thiếu Lâm Tự 3: Võ thuật Thiếu Lâm (Shaolin Temple 3: Martial Arts of Shaolin)
1989: Long hành thiên hạ (The master)
1990: Hoàng Phi Hồng (Once Upon a Time in China)
1991: Hoàng Phi Hồng 2 (Once Upon a Time in China 2)
1993: Hoàng Phi Hồng 3 (Once Upon a Time in China 3)
1993: Phương Thế Ngọc (phim) (The Legend of Fong Sai-Yuk)
1993: Phương Thế Ngọc 2 (The Legend of Fong Sai-Yuk II)
1994: Thái Cực Trương Tam Phong (The Tai Chi Master)
1994:
Hồng Hy Quan (The new legend of Shaolin / Legend of the Red Dragon)
Cận vệ Trung Nam Hải (The Bodyguard from Beijing)
Võ thuật quyền sư / Tinh Võ anh hùng (Fist of Legend)
Bạn có thể vào trang "www.google.com", sau đó Bạn chọn tìm hình ảnh và đánh tên diễn viên mà mình yêu thích.Chúc bạn tìm được những gì bạn cần.Bật mí tí xíu nhe.Mình cũng hâm mộ DV Lý Liên Kiệt lắm đó
Người hùng võ thuật sinh ngày 26/4/1963 trong một gia đình đông anh em mà anh là con út. Cha mất sớm khi Liên Kiệt mới lên hai, bà mẹ thương con nên không bắt cậu ấm sờ mó vào việc gì, thậm chí tập xe đạp hay tập bơi cũng là những hoạt động thuộc vùng cấm.
Bất cứ việc gì dù chỉ có hơi hướng nguy hiểm một chút thôi là Lý Liên Kiệt phải nằm ngoài vùng phủ sóng trong khi đám bạn cùng trang lứa với cậu được chơi đùa tưng bừng ngoài phố. Một khi mẹ anh nói không, thì Kiệt răm rắp nghe lời, không dám ho he ngay cả khi bà không ở nhà.
Lý Liên Kiệt bắt đầu luyện võ wushu vào mùa hè năm 1971. Trong tháng hè, chính quyền địa phương không muốn bọn trẻ chạy nhông nhông ngoài đường nên họ gửi chúng đến trường Thể dục thể thao Bắc Kinh với các học sinh của 15 trường tiểu học. Nơi đó, bọn trẻ được chia làm nhiều nhóm, nhóm học thể dục dụng cụ, nhóm học bơi, nhóm đá bóng, và nhóm học wushu. Tình cờ thế nào mà chàng trai họ Lý được xếp vào lớp wushu dù lúc đó, cậu chẳng có tí khái niệm nào về môn này cả.
Khi năm học mới bắt đầu, chừng 1000 đứa trẻ được "lùa" về học và bị đuổi khỏi lớp wushu, chỉ chừng 20 chàng xuất sắc được tiếp tục theo học, trong đó có Lý Liên Kiệt. Tự hào hơn nữa, cậu là học sinh lớp 1 duy nhất. Nguyên vụ việc đó đã khiến cậu nổi tiếng trong lớp, đứa trẻ nào cũng nể cậu.
Thế nhưng, khi sự mới mẻ và hãnh diện qua đi, Lý Liên Kiệt cũng đôi lúc buồn lòng vì sau giờ học, thay vì được về nhà chơi nghỉ, thì cậu lại phải tiếp tục luyện tập thêm 2 tiếng đồng hồ. Rồi khối lượng tập ngày càng nặng thêm. Mùa đông đến, bọn trẻ vẫn phải tập ngoài trời, mà trời đông Bắc Kinh thì lạnh khiếp, tay chân bọn trẻ cóng lại, đau buốt vậy mà chúng vẫn phải đập tay để tạo ra tiếng thật to, nếu không sẽ bị thày quát mắng.
Một năm sau, lúc này Jet Li đã bước sang tuổi thứ 9 và chuẩn bị thi đấu. Thực ra, đây là giải wushu toàn quốc đầu tiên được tổ chức ở Trung Quốc kể từ cuộc cách mạng văn hóa và nó cũng chẳng có giải thưởng vật chất gì đáng kể, người thắng cuộc chỉ nhận được một kiểu bằng khen mà thôi. Dù vậy, rất nhiều anh tài trong cả nước đã thi đấu hết sức mình. Đây là lần đầu tiên Lý Liên Kiệt xa nhà, cảm giác được ngồi trên tàu với cậu bé thật thú vị. Trong khi đó, mẹ của cậu thì lo lắng phát sốt, bà khóc lóc khi tiễn con và trong một tíc tắc nào đó, cậu đã định ở nhà với mẹ. Thật may là điều đó không xảy ra và cuối cùng thì cậu đã vượt qua tất cả các đối thủ và trở thành võ sĩ hạng ưu.
Ngay khi đoạt được danh hiệu này, Jet Li được yêu cầu không phải đến trường học văn hóa nữa. Cậu được gửi đến học trường thể thao và ở trong ký túc xá. Kể từ đó, cuộc sống độc lập của cậu bắt đầu, cậu chỉ về nhà thăm mẹ và 2 chị 2 anh vào thứ bảy và ngày chủ nhật. Việc tập luyện của cậu giờ đây chỉ có thể được mô tả bằng một từ duy nhất: “đắng ngắt”. Hàng sáng, tiếng chuông vào lúc 6h sáng đánh thức toàn bộ học viên dậy và ngày nào cũng như ngày nào, họ phải đổ mồ hôi tập 8 tiếng đồng hồ. Ngay cả khi bị ngã đau thì học viên vẫn không được nghỉ ngơi. Than phiền về vết thương chỉ khiến sư phụ nổi giận mà giao thêm bài tập. Tưởng tượng thế này: “Em bị đau tay” và thày trả lời: “Ok, em không phải tập các bài về tay, hãy luyện đôi chân đi vậy”. Và thế là đứng đá khoảng 2000 cái. Chính vì quy định nghiêm ngặt đó, mà khi đau đớn, cậu chẳng bao giờ kêu ca phàn nàn.
Một ngày thứ hai, Lý Liên Kiệt trở lại trường với cái chân lê lết. Thấy tình trạng đó, sư phụ yêu cầu anh không phải tập các bài về chân. Tình cờ, một giáo viên hướng dẫn đến thăm lớp. Ông lập tức phát hiện ra cậu bé đứng ở góc và hỏi tại sao cậu không tập cùng những đứa trẻ khác. Khi ông nhìn thấy bàn chân sưng tấy của Liên Kiệt, ông yêu cầu người đồng nghiệp của mình đưa cậu đến bệnh viện. Chụp X - quang, bác sĩ phát hiện xương chân cậu bị gãy, và đó là chấn thương đầu tiên trong nghiệp võ thuật của diễn viên này.
Lý Liên Kiệt được bó bột và bác sĩ yêu cầu cậu phải bất động từ vùng thắt lưng trở xuống. Thế nhưng, chỉ được nghỉ ngơi chừng vài tuần, cậu lại được triệu tập đến lớp. Một cậu học sinh lớp lớn có trách nhiệm cõng cậu đến lớp hàng ngày, rồi thả cậu trên sân tập. Lý Liên Kiệt cứ ngồi đó cả ngày mà tập các động tác tay, đấm 1000 cái, 2000 cái…, không được phép rời sân tập. Hết ngày, một học viên khác được chỉ định cõng Lý Liên Kiệt về phòng.
Năm 1974, Lý Liên Kiệt lại được chọn mặt gửi vàng cho một khóa huấn luyện đặc biệt. Và anh chẳng hề nghĩ rằng, trải nghiệm này sẽ khiến anh thay đổi cuộc đời cũng như cách nhìn nhận thế giới. Đó chính là chương trình phát hiện tài năng wushu trẻ mà Chính phủ Trung Quốc phát động.
Tất cả trẻ em Trung Quốc được tập hợp, và các huấn luyện viên sẽ loại dần cho đến khi tìm kiếm được những thành phần tinh tú nhất. Cuối cùng, chỉ có 30 người được chọn.
Trọng trách đầu tiên của những người này là đại diện Trung Quốc đến thi đấu ở Mỹ. Đó thực sự là một thử thách lớn bởi thời đó, quan hệ ngoại giao giữa hai nước còn khá nhạy cảm. Khỏi phải nói, để chuẩn bị cho cuộc đấu này, các vận động viên phải tập luyện ác đến thế nào. Không chỉ luyện chuyên môn, họ còn phải học tất cả những gì liên quan đến văn hóa phương Tây, từ cách ứng xử đến chuyện lên máy bay, rồi cách trả lời điện thoại, cách trả lời phỏng vấn nếu được hỏi. Mọi thứ đối với Lý Liên Kiệt là rất phức tạp. Mất đến cả nửa năm để các vận động viên học được những điều mới mẻ đó.
Và đến khi chuyến đi bắt đầu thì ai ai cũng hồi hộp. Họ sẽ thăm 4 thành phố ở Mỹ gồm Honolulu, San Francisco, New York và cuối cùng là Washington, D.C. Lúc này, Jet Li đã trưởng thành, anh bắt đầu trở nên khá ranh ma, láu lỉnh. Hầu hết các bạn đồng môn của anh từng là những cậu bé rất nghịch ngợm, nhưng sau một thời gian phải tuân thủ các quy tắc ngặt nghèo của phái võ, họ trở nên trầm lặng hơn nhiều. Nhưng Lý Liên Kiệt lại phát triển theo quy luật ngược lại. Càng xa nhà, anh càng trở nên mạnh mẽ và láu cá hơn.
Đích đến quan trọng nhất trong tour đấu này chính là Washington D.C., nơi một vài thành phần ưu tú được trình diễn võ thuật tại bãi cỏ của Nhà Trắng. Lý Liên Kiệt giờ vẫn còn nhớ, một bạn học của anh được chụp ảnh đứng cạnh Tổng thống Richard Nixon, còn anh thì đứng cạnh Bộ trưởng Ngoại giao Henry Kissinger. Hơn thế nữa, Nixon còn nói với Kiệt: “Chàng trai trẻ, võ thuật của cậu ấn tượng đấy. Cậu có muốn làm vệ sĩ cho chúng tôi khi lớn lên không?”, và Lý Liên Kiệt rắn rỏi đáp: "Không, cháu không muốn bảo vệ cho riêng cá nhân nào cả. Cháu muốn bảo vệ cả đất nước Trung Quốc hàng tỷ người dân cơ”.
Khỏi phải nói tất thảy mọi người có mặt ở đó ngạc nhiên thế nào. Một sự im lặng không mấy dễ chịu bao trùm. Kissinger là người phá tan sự im lặng đó: “Chúa ơi, một chàng trai trẻ thế này mà đã biết ăn nói như một nhà ngoại giao cỡ bự rồi”. Vài ngày sau, vụ thăm Nhà Trắng của họ được đăng trên báo New York Times, và câu trả lời của Lý Liên Kiệt được đưa ra bình luận. May mắn là chính phủ Trung Quốc không gặp vấn đề gì về chính trị, thậm chí chàng trai họ Lý còn được tuyên dương vì tinh thần ái quốc.
Năm tiếp theo, Trung Quốc tổ chức Thế vận hội quốc gia lần thứ 3, vốn được coi là một sự kiện thể thao trọng thể. Một lần nữa, mọi sự hy vọng đổ dồn vào Lý Liên Kiệt. Bản thân Kiệt ban đầu không mấy háo hức, nhưng rồi anh nghĩ, nếu giành ngôi vô địch thì có thể anh sẽ được thăng hạng, có nghĩa là anh có thể được đấu với các vận động viên trên 18 tuổi. Tưởng tượng xem một đứa trẻ 12 đấu đá với thanh niên trên 20 tuổi. Vậy là người hùng bắt đầu tập luyện căng thẳng hơn. Gầ
Answers & Comments
Verified answer
Lý Liên Kiệt (phồn thể: 李連杰; giản thể: 李连杰; bính âm: Lǐ Liánjié; Wade-Giles: Li Lien-chieh; Quảng Đông: Ley5 Lin4 Git6; tên tiếng Anh: Jet Li; sinh ngày 26 tháng 4, 1963 tại Bắc Kinh - Trung quốc) là một diễn viên điện ảnh võ thuật nổi tiếng.
Tiểu sử
Lý Liên Kiệt tập wushu từ 8 tuổi, cùng một sư phụ với Chân Tử Đan, anh đã sớm bộc lộ năng khiếu và tư chất để trở thành một cao thủ.
Cũng như Lý Tiểu Long, Lý Liên Kiệt không có một thể trạng hoàn hảo, anh yếu đuối, lại sống trong một gia đình có quá nhiều áp lực, nên nhiều lần đã định bỏ cuộc. Nhưng được sư phụ động viên, anh đã vượt qua được.
Năm 1974, Lý Liên Kiệt mới 11 tuổi, đã trở thành nhà vô địch giải Wushu trẻ toàn Trung quốc. Mọi người gọi anh là "thần đồng võ thuật". Lúc này Lý Liên Kiệt đã nhận được nhiều lời mời đóng phim và quảng cáo, nhưng nghĩ mình chưa đạt tới trình độ siêu đẳng, anh trở về với sư phụ Hồ Bình.
Lúc này tên tuổi của anh làm rung động cả thế giới, nhất là từ khi được vinh dự biểu diễn cho tổng thống Mỹ Nixon xem tại Nhà Trắng (1974).
Nhiều năm sau, Lý Liên Kiệt liên tục giật giải quán quân trong các kỳ thi võ thuật, với màn múa thương và kiếm rất đẹp mắt (1975, 1977, 1978). Đến năm 1979, anh đoạt giải thành tựu Vàng của Tổng hội võ thuật Trung Quốc khi mới 16 tuổi.
Ba năm sau, Lý Liên Kiệt tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên: Thiếu Lâm tự, bộ phim làm ngất ngây khán giả hâm mộ phim võ thuật, đưa tên tuổi của anh vào hàng siêu sao, bắt đầu có ảnh hưởng đến khán giả ở Đông Nam Á, Nhật Bản và Mỹ. Anh tiếp tục đóng các phim về Thiếu Lâm và gây được tiếng vang rất lớn.
Nghiệp diễn
Lý Liên Kiệt được yêu thích không phải nhờ khả năng diễn suất mà là các thế võ đẹp, lạ, mạnh mẽ đúng chất Thiếu Lâm của anh.
Năm 1991, với bộ phim Hoàng Phi Hồng kinh điển, Lý Liên Kiệt đã đưa tên tuổi của mình đến được Hollywood, khán giả Đông Nam Á thì đâu đâu cũng nhắc đến Hoàng Phi Hồng, Dì mười ba, Quỷ Cước Thất, là các nhân vật trong phim này. Phần thành công của phim cũng nhờ sự đạo diễn tài tình của Từ Khắc, và Viên Hòa Bình.
Tiếp đến là hàng loạt các phim kinh điển: Phương Thế Ngọc 1 & 2, Hoàng Phi Hồng 2 & 3, ...đã đưa anh đến đỉnh cao vinh quang, trước hết là một hình tượng anh hùng trong lòng người châu Á, sau đó là thế giới. Nhưng Lý Liên Kiệt không ham danh vọng, anh đã dừng đóng phim một thời gian, có người thắc mắc thì anh nói: "Tôi từ nhỏ đã khổ cực, mục đích sống của tôi chỉ là thoát khỏi khổ cực, chứ danh tiếng thì không đem lại hương vị gì".
Lý Liên Kiệt sùng bá đạo Phật, đời sống của anh rất thanh tịnh, sau những lúc đóng phim mệt nhọc, anh thường đi dạo bộ hoặc ngồi thiền. Đã nhiều lần anh định đi tu, nhưng nghĩ đến cha mẹ, chuyện vợ con lại thôi. Sau này người ta thường nghe Lý nhắc lại ý định này. Anh đang tu tại gia, ăn chay niệm phật, anh đã là một thầy tu duy chỉ không xuất gia mà thôi.
Một thời gian sau người ta nghe Lý có chuyện cãi vã về vấn đề tiền bạc với một đạo diễn, và dính líu tới hội Tam Hoàng Thượng Hải. Hiểu rằng anh đang khó khăn, nhiều đạo diễn có ý mời, Lý Liên Kiệt đã chọn đạo diễn Vương Tinh.
Các phim anh đóng lúc này khá "khác" với hình tượng, những vai Xã hội đen rùng rợn và hài hước nhiều hơn, ít khi đánh đấm, lại đi bên cạnh là một mỹ nhân hết sức gợi cảm như kiểu Mỹ: Cận Vệ Trung Nam Hải với Chung Lệ Đề; Đảm thử Long uy với Khưu Thục Trinh...
Cho đến khi Viên Hòa Bình, nhà chỉ đạo võ thuật nổi tiếng nhất bấy giờ mời anh đóng bộ Tinh Võ anh hùng - một phim về Trần Chân, mà nhiều diễn viên võ thuật đã rất thành công (Như Lý Tiểu Long với Tinh Võ Môn, Chân Tử Đan với Tinh Võ Môn 1995). Và Lý Liên Kiệt đã làm dậy lại được hình tượng này - cũng như hình tượng anh hùng võ thuật cổ truyền của mình. Tên tuổi của anh lại được tung hô, Lý hoạt động rầm rộ hơn trước.
Anh hợp tác với nhiều diễn viên nổi tiếng, như Trương Học Hữu, Khưu Thục Trinh, Châu Tinh Trì, Trương Mạn Ngọc...Đến năm 2001, đạo diễn Trương Nghệ Mưu lần đầu tiên làm phim võ hiệp: Anh Hùng, Lý đóng vai chính. Đây là lần thứ hai Lý Liên Kiệt với lối võ đẹp mắt đối đầu với Chân Tử Đan - lối võ mạnh mẽ. Cả hai lại bất phân thắng bại: vai Vô Danh của Lý Liên Kiệt chiến thắng, nhưng sự thật là vai Trường Không của Chân Tử Đan giả thua. Người hâm mộ vẫn luôn chờ đợi lần hợp tác thứ 3 của 2 võ sư nổi danh này. Cuộc đối đầu của họ trong Hoàng Phi Hồng 2 và cuộc đối đầu trong tư tưởng, âm nhạc tại Ngự Viên - phim Anh Hùng đã đem lại sự mầu nhiệm, hai nhà đạo diễn tài ba Từ Khắc và Trương Nghệ Mưu không ngớt lời khen 2 pha võ này.
Trong phim Anh Hùng, bên cạnh Chân Tử Đan, còn có Lương Triều Vĩ, Trương Mạn Ngọc, Chương Tử Di, Trần Đạo Minh là những diễn viên "chuyên trị" diễn xuất nội tâm. Nên nhiều người đánh giá diễn xuất của Lý là lép vế, tuy nhiên thành công về nghệ thuật của phim là một điều không ai mơ hồ chối cãi được. Anh Hùng có thể là bộ phim đẹp nhất đời của Lý Liên Kiệt.
Anh đến Hollywood sau Lý Tiểu Long, Thành Long, cùng một lúc với Dương Tử Quỳnh, trước Chân Tử Đan, một điều không nhiều người mong muốn -là bị đồng hóa theo phim Mỹ - đã trở thành sự thật Người tiếp theo sẽ là ai ? người hâm hộ vẫn mong Chân Tử Đan đem chuông đi đánh xứ người một cách thận trọng, không đi theo vết xe của Thành Long và Lý Liên Kiệt.
Nhưng dù sao khi xem lại "Hoàng Phi Hồng 1 - 2 - 3" " Phương Thế Ngọc 1 - 2", "Tiếu Ngạo Giang Hồ", "Tinh Võ anh hùng", người ta đã có thể quên đi "Cradle 2 The Grave", "The One", "Danny the dog"...mà không trách sự Tây hóa trong phim Lý Liên Kiệt.
Năm 2006, anh đang trở lại võ thuật chính thống với bộ phim Hoắc Nguyên Giáp. Tiếp theo là bộ "Trận chiến Xích Bích" (The battle of the Red Cliff), một phim lịch sử.
Các phim nổi tiếng
1982: Thiếu Lâm Tự (Shaolin Temple)
1983: Thiếu Lâm Tự 2: Những đứa trẻ Thiếu Lâm (Shaolin Temple 2: Kids from Shaolin)
1986:
Sinh ra để tự vệ (Born to defense)
Thiếu Lâm Tự 3: Võ thuật Thiếu Lâm (Shaolin Temple 3: Martial Arts of Shaolin)
1989: Long hành thiên hạ (The master)
1990: Hoàng Phi Hồng (Once Upon a Time in China)
1991: Hoàng Phi Hồng 2 (Once Upon a Time in China 2)
1993: Hoàng Phi Hồng 3 (Once Upon a Time in China 3)
1993: Phương Thế Ngọc (phim) (The Legend of Fong Sai-Yuk)
1993: Phương Thế Ngọc 2 (The Legend of Fong Sai-Yuk II)
1994: Thái Cực Trương Tam Phong (The Tai Chi Master)
1994:
Hồng Hy Quan (The new legend of Shaolin / Legend of the Red Dragon)
Cận vệ Trung Nam Hải (The Bodyguard from Beijing)
Võ thuật quyền sư / Tinh Võ anh hùng (Fist of Legend)
2000: Romeo phải chết (Romeo must die)
2001: Nụ hôn của rồng (Kiss of the Dragon)
2001: Đấu đến chết (The One)
2001–2002: Anh hùng (Hero)
2002: Đấu đến chết 2 (Cradle 2 the Grave)
2006: Hoắc Nguyên Giáp (Huo Yuan Jia)
Bạn có thể vào trang "www.google.com", sau đó Bạn chọn tìm hình ảnh và đánh tên diễn viên mà mình yêu thích.Chúc bạn tìm được những gì bạn cần.Bật mí tí xíu nhe.Mình cũng hâm mộ DV Lý Liên Kiệt lắm đó
Người hùng võ thuật sinh ngày 26/4/1963 trong một gia đình đông anh em mà anh là con út. Cha mất sớm khi Liên Kiệt mới lên hai, bà mẹ thương con nên không bắt cậu ấm sờ mó vào việc gì, thậm chí tập xe đạp hay tập bơi cũng là những hoạt động thuộc vùng cấm.
Bất cứ việc gì dù chỉ có hơi hướng nguy hiểm một chút thôi là Lý Liên Kiệt phải nằm ngoài vùng phủ sóng trong khi đám bạn cùng trang lứa với cậu được chơi đùa tưng bừng ngoài phố. Một khi mẹ anh nói không, thì Kiệt răm rắp nghe lời, không dám ho he ngay cả khi bà không ở nhà.
Lý Liên Kiệt bắt đầu luyện võ wushu vào mùa hè năm 1971. Trong tháng hè, chính quyền địa phương không muốn bọn trẻ chạy nhông nhông ngoài đường nên họ gửi chúng đến trường Thể dục thể thao Bắc Kinh với các học sinh của 15 trường tiểu học. Nơi đó, bọn trẻ được chia làm nhiều nhóm, nhóm học thể dục dụng cụ, nhóm học bơi, nhóm đá bóng, và nhóm học wushu. Tình cờ thế nào mà chàng trai họ Lý được xếp vào lớp wushu dù lúc đó, cậu chẳng có tí khái niệm nào về môn này cả.
Khi năm học mới bắt đầu, chừng 1000 đứa trẻ được "lùa" về học và bị đuổi khỏi lớp wushu, chỉ chừng 20 chàng xuất sắc được tiếp tục theo học, trong đó có Lý Liên Kiệt. Tự hào hơn nữa, cậu là học sinh lớp 1 duy nhất. Nguyên vụ việc đó đã khiến cậu nổi tiếng trong lớp, đứa trẻ nào cũng nể cậu.
Thế nhưng, khi sự mới mẻ và hãnh diện qua đi, Lý Liên Kiệt cũng đôi lúc buồn lòng vì sau giờ học, thay vì được về nhà chơi nghỉ, thì cậu lại phải tiếp tục luyện tập thêm 2 tiếng đồng hồ. Rồi khối lượng tập ngày càng nặng thêm. Mùa đông đến, bọn trẻ vẫn phải tập ngoài trời, mà trời đông Bắc Kinh thì lạnh khiếp, tay chân bọn trẻ cóng lại, đau buốt vậy mà chúng vẫn phải đập tay để tạo ra tiếng thật to, nếu không sẽ bị thày quát mắng.
Một năm sau, lúc này Jet Li đã bước sang tuổi thứ 9 và chuẩn bị thi đấu. Thực ra, đây là giải wushu toàn quốc đầu tiên được tổ chức ở Trung Quốc kể từ cuộc cách mạng văn hóa và nó cũng chẳng có giải thưởng vật chất gì đáng kể, người thắng cuộc chỉ nhận được một kiểu bằng khen mà thôi. Dù vậy, rất nhiều anh tài trong cả nước đã thi đấu hết sức mình. Đây là lần đầu tiên Lý Liên Kiệt xa nhà, cảm giác được ngồi trên tàu với cậu bé thật thú vị. Trong khi đó, mẹ của cậu thì lo lắng phát sốt, bà khóc lóc khi tiễn con và trong một tíc tắc nào đó, cậu đã định ở nhà với mẹ. Thật may là điều đó không xảy ra và cuối cùng thì cậu đã vượt qua tất cả các đối thủ và trở thành võ sĩ hạng ưu.
Ngay khi đoạt được danh hiệu này, Jet Li được yêu cầu không phải đến trường học văn hóa nữa. Cậu được gửi đến học trường thể thao và ở trong ký túc xá. Kể từ đó, cuộc sống độc lập của cậu bắt đầu, cậu chỉ về nhà thăm mẹ và 2 chị 2 anh vào thứ bảy và ngày chủ nhật. Việc tập luyện của cậu giờ đây chỉ có thể được mô tả bằng một từ duy nhất: “đắng ngắt”. Hàng sáng, tiếng chuông vào lúc 6h sáng đánh thức toàn bộ học viên dậy và ngày nào cũng như ngày nào, họ phải đổ mồ hôi tập 8 tiếng đồng hồ. Ngay cả khi bị ngã đau thì học viên vẫn không được nghỉ ngơi. Than phiền về vết thương chỉ khiến sư phụ nổi giận mà giao thêm bài tập. Tưởng tượng thế này: “Em bị đau tay” và thày trả lời: “Ok, em không phải tập các bài về tay, hãy luyện đôi chân đi vậy”. Và thế là đứng đá khoảng 2000 cái. Chính vì quy định nghiêm ngặt đó, mà khi đau đớn, cậu chẳng bao giờ kêu ca phàn nàn.
Một ngày thứ hai, Lý Liên Kiệt trở lại trường với cái chân lê lết. Thấy tình trạng đó, sư phụ yêu cầu anh không phải tập các bài về chân. Tình cờ, một giáo viên hướng dẫn đến thăm lớp. Ông lập tức phát hiện ra cậu bé đứng ở góc và hỏi tại sao cậu không tập cùng những đứa trẻ khác. Khi ông nhìn thấy bàn chân sưng tấy của Liên Kiệt, ông yêu cầu người đồng nghiệp của mình đưa cậu đến bệnh viện. Chụp X - quang, bác sĩ phát hiện xương chân cậu bị gãy, và đó là chấn thương đầu tiên trong nghiệp võ thuật của diễn viên này.
Lý Liên Kiệt được bó bột và bác sĩ yêu cầu cậu phải bất động từ vùng thắt lưng trở xuống. Thế nhưng, chỉ được nghỉ ngơi chừng vài tuần, cậu lại được triệu tập đến lớp. Một cậu học sinh lớp lớn có trách nhiệm cõng cậu đến lớp hàng ngày, rồi thả cậu trên sân tập. Lý Liên Kiệt cứ ngồi đó cả ngày mà tập các động tác tay, đấm 1000 cái, 2000 cái…, không được phép rời sân tập. Hết ngày, một học viên khác được chỉ định cõng Lý Liên Kiệt về phòng.
Năm 1974, Lý Liên Kiệt lại được chọn mặt gửi vàng cho một khóa huấn luyện đặc biệt. Và anh chẳng hề nghĩ rằng, trải nghiệm này sẽ khiến anh thay đổi cuộc đời cũng như cách nhìn nhận thế giới. Đó chính là chương trình phát hiện tài năng wushu trẻ mà Chính phủ Trung Quốc phát động.
Tất cả trẻ em Trung Quốc được tập hợp, và các huấn luyện viên sẽ loại dần cho đến khi tìm kiếm được những thành phần tinh tú nhất. Cuối cùng, chỉ có 30 người được chọn.
Trọng trách đầu tiên của những người này là đại diện Trung Quốc đến thi đấu ở Mỹ. Đó thực sự là một thử thách lớn bởi thời đó, quan hệ ngoại giao giữa hai nước còn khá nhạy cảm. Khỏi phải nói, để chuẩn bị cho cuộc đấu này, các vận động viên phải tập luyện ác đến thế nào. Không chỉ luyện chuyên môn, họ còn phải học tất cả những gì liên quan đến văn hóa phương Tây, từ cách ứng xử đến chuyện lên máy bay, rồi cách trả lời điện thoại, cách trả lời phỏng vấn nếu được hỏi. Mọi thứ đối với Lý Liên Kiệt là rất phức tạp. Mất đến cả nửa năm để các vận động viên học được những điều mới mẻ đó.
Và đến khi chuyến đi bắt đầu thì ai ai cũng hồi hộp. Họ sẽ thăm 4 thành phố ở Mỹ gồm Honolulu, San Francisco, New York và cuối cùng là Washington, D.C. Lúc này, Jet Li đã trưởng thành, anh bắt đầu trở nên khá ranh ma, láu lỉnh. Hầu hết các bạn đồng môn của anh từng là những cậu bé rất nghịch ngợm, nhưng sau một thời gian phải tuân thủ các quy tắc ngặt nghèo của phái võ, họ trở nên trầm lặng hơn nhiều. Nhưng Lý Liên Kiệt lại phát triển theo quy luật ngược lại. Càng xa nhà, anh càng trở nên mạnh mẽ và láu cá hơn.
Đích đến quan trọng nhất trong tour đấu này chính là Washington D.C., nơi một vài thành phần ưu tú được trình diễn võ thuật tại bãi cỏ của Nhà Trắng. Lý Liên Kiệt giờ vẫn còn nhớ, một bạn học của anh được chụp ảnh đứng cạnh Tổng thống Richard Nixon, còn anh thì đứng cạnh Bộ trưởng Ngoại giao Henry Kissinger. Hơn thế nữa, Nixon còn nói với Kiệt: “Chàng trai trẻ, võ thuật của cậu ấn tượng đấy. Cậu có muốn làm vệ sĩ cho chúng tôi khi lớn lên không?”, và Lý Liên Kiệt rắn rỏi đáp: "Không, cháu không muốn bảo vệ cho riêng cá nhân nào cả. Cháu muốn bảo vệ cả đất nước Trung Quốc hàng tỷ người dân cơ”.
Khỏi phải nói tất thảy mọi người có mặt ở đó ngạc nhiên thế nào. Một sự im lặng không mấy dễ chịu bao trùm. Kissinger là người phá tan sự im lặng đó: “Chúa ơi, một chàng trai trẻ thế này mà đã biết ăn nói như một nhà ngoại giao cỡ bự rồi”. Vài ngày sau, vụ thăm Nhà Trắng của họ được đăng trên báo New York Times, và câu trả lời của Lý Liên Kiệt được đưa ra bình luận. May mắn là chính phủ Trung Quốc không gặp vấn đề gì về chính trị, thậm chí chàng trai họ Lý còn được tuyên dương vì tinh thần ái quốc.
Năm tiếp theo, Trung Quốc tổ chức Thế vận hội quốc gia lần thứ 3, vốn được coi là một sự kiện thể thao trọng thể. Một lần nữa, mọi sự hy vọng đổ dồn vào Lý Liên Kiệt. Bản thân Kiệt ban đầu không mấy háo hức, nhưng rồi anh nghĩ, nếu giành ngôi vô địch thì có thể anh sẽ được thăng hạng, có nghĩa là anh có thể được đấu với các vận động viên trên 18 tuổi. Tưởng tượng xem một đứa trẻ 12 đấu đá với thanh niên trên 20 tuổi. Vậy là người hùng bắt đầu tập luyện căng thẳng hơn. Gầ