Theo tôi, nếu họ muốn xả tang ngay thì mình cứ xả tang cho họ không có gì trở ngại. Thật ra vấn đề cư tang, phải nói rõ, đây không phải là tục lệ của Phật giáo bày ra. Tục lệ nầy bắt nguồn từ người Trung Hoa. Vì người Trung Hoa đã có mặt lâu đời trên đất nước Việt Nam. Căn cứ theo sử liệu cho biết, thì họ đã xâm chiếm và cai trị đất nước Việt Nam ta trải dài có cả một ngàn năm. Thường người ta hay gọi là một ngàn năm Bắc thuộc. Do đó, nên những phong tục tập quán lễ nghi của họ, tất nhiên, là người mình đã chịu ảnh hưởng rất sâu đậm. Hơn nữa, trong thời kỳ Tam giáo đồng nguyên: Nho, Phật và Lão, cả ba nguồn văn hóa nầy đều có sự sinh hoạt trộn lẩn hòa quyện với nhau một cách rất chặt chẽ khắn khít.
Vì thế, nên việc cư tang đây là theo tập tục văn hóa của Nho giáo. Theo Nho giáo chủ trương, thì con người phải lấy việc hiếu thảo làm đầu. “Thiên kinh vạn quyển hiếu nghĩa vi tiên”. Nghĩa là ngàn quyển kinh hay vạn quyển sách đều phải lấy việc hiếu nghĩa làm trước. Cho nên, người ta cư tang với mục đích là để bày tỏ nỗi lòng hiếu thảo của những người còn sống đối với người đã chết. Vì họ quan niệm “sự tử như sự sanh”. Nghĩa là lúc còn sống đối xử với nhau như thế nào, thì khi chết cũng phải đối xử như thế ấy. Xét thấy, việc chủ trương lấy đạo hiếu làm nền xây dựng đạo đức nhân bản, nó rất phù hợp với nền văn hóa của dân ta. Nên từ đó, người mình bắt mới chước làm theo. Và cũng từ đó, nó trở thành một phong tục tập quán lâu đời và truyền mãi cho đến hôm nay. Phải nói, vấn đề cư tang, với thâm ý là người ta muốn biểu lộ tấm lòng chân thành của người còn sống, hằng nhớ đến thâm ân của người đã khuất. Nhưng việc cư tang nầy, hiện nay, ngưòi ta không còn giữ đúng như tục lệ ngày xưa nữa.
Xưa kia, con cháu phải để tang cho ông bà cha mẹ thời gian ít nhất là phải hai năm. Nghĩa là phải qua cái lễ giỗ đại tường, thì con cháu mới được xả tang. Và trong thời gian cư tang nầy, con cháu không được cưới hỏi, vì người ta cho rằng đó là điều không tốt. Cho nên, đối với người đang cư tang, họ kiêng cử đủ thứ. Ngày nay, vì công việc làm ăn, học hành thi cử, hoặc cưới hỏi, hơn nữa phần lớn ảnh hưởng theo nếp sống của người Tây phương, nên vấn đề cư tang không trở nên gò bó theo tục lệ xưa. Phần nhiều là sau 49 ngày, tức xong cái lễ chung thất, thì người ta xin xả tang. Không có ai chịu cư tang cho qua cái lễ giỗ đầu. Có người còn xin xả tang liền, sau khi mai táng hoặc hỏa táng. Lý do là vì họ coi việc để tang là một việc không mấy may mắn trong những việc như: cưới hỏi, thi cử, khai trương cửa tiệm, hoặc đi xa v.v…
Do đó, tục lệ cư tang tùy theo thời đại mà nó có sự thay đổi. Vì thế, tùy theo yêu cầu ý muốn của tang quyến mà chúng ta làm theo, thiết nghĩ, cũng không có gì là lỗi đạo sai trái. Vấn đề thời gian ngắn hay dài, lâu hay mau không thành vấn đề nữa. Thật ra hiếu thảo hay không là ở nơi lòng người. Còn tang chế, cũng như các hình thức lễ nghi khác, tất cả chỉ là biểu lộ cho tấm lòng của con người mà thôi. Điều quan trọng là việc hành xử của con người có theo đúng lễ giáo đạo đức hay không? Đó mới là điều quan trọng đáng nói. Có nhiều khi, ông bà cha mẹ mới chết, mà con cháu lại tranh chấp đấu đá tranh giành hơn thua với nhau, hoặc giả sát sanh hại vật cúng tế linh đình. Việc làm đó chỉ làm khổ cho người mới chết mà thôi, chớ không có ích lợi chi cả.
Nếu là người Phật tử thì chúng ta nên cẩn thận việc làm nầy. Chúng ta phải hết lòng giúp cho hương linh của người mất chóng được siêu thoát. Việc cúng kiến ta nên hạn chế tối đa, chỉ làm theo lễ nghi đơn giản theo lời Phật dạy mà thôi. Nhất là không được sát sanh hại vật để cúng tế cho người mất. Vì như thế, người mất sẽ mang trọng tội khó mà siêu thoát.
Tóm lại, chúng ta cứ làm theo ý muốn của họ, muốn xả tang lúc nào cũng được. Theo tôi, việc làm nầy không có gì chống trái hay có lỗi với người mất cả.
Tùy tâm. Có thể xả ngay lúc chuẩn bị chôn hay thiêu hoặc hai ba năm sau. Không ai quy đinh chuyện này cả. Người chết đã chết, người sống muốn biểu hiện thế nào cũng được.
Các bạn nói đều đúng nhưng tôi có suy nghĩ khác một tý, xin chia sẻ, nếu bạn nào thấy không đúng thì chỉ bảo tôi thành thật lắng nghe.
Mẹ tôi chết năm 2014 khi bà 91 tuổi, đến hôm nay gần 1 năm. Nhiều người bảo nên xả tang cũng là phù hợp với tập quán Miền Tây Nam bộ.
Tôi nghĩ mãi chưa biết quyết định thế nào trong lúc tôi có Con gái út đã ra trường đi dạy đã 3 năm nếu cuối năm cháu lấy chồng thì cũng phù hợp.
Nhưng tôi nghĩ nếu xả tang mẹ, có nghĩa là chuyển linh hồn của mẹ lên bàn thờ tổ tiên (có nơi gọi là Cửu quyền). Như vậy mẹ tôi đi xa nhanh quá, đối với tôi có gì đó hửng hụt. Vì tôi nghĩ ít nhất là hiện nay linh hồn mẹ tôi còn phảng phất đâu đây, mẹ tôi có thể nhìn thấy tôi, vui buồn theo tôi. Nếu còn bàn thờ riêng hằng ngày nhớ mẹ tôi ra nhìn hình mẹ tôi, thực tế tôi thấy có lúc mẹ tôi như vui, cũng có lúc mẹ tôi buồn. Mỗi buổi tối thắp cho mẹ cây nhang có lúc tôi hỏi: Mẹ có thương nhớ con không? có lúc tôi ghé tai sát hình mẹ để nghe mẹ tôi có nói gì không, sau đó ngắm nhìn lại, có lúc tôi thấy mặt mẹ tôi như vui hơn.
Bởi vậy tôi thực lòng chưa muốn xả tang mẹ tôi, vì hàng ngày đeo tang mẹ tôi thấy mẹ đang ở gần tôi hơn. Những ngày đầu tháng, ngày rằm lau don bàn thờ mẹ, đơm cành hoa, đĩa trái cây thắp cho mẹ cây nhang, chắc lòng mẹ vẫn gần tôi hơn một tý.
Answers & Comments
Verified answer
Theo tôi, nếu họ muốn xả tang ngay thì mình cứ xả tang cho họ không có gì trở ngại. Thật ra vấn đề cư tang, phải nói rõ, đây không phải là tục lệ của Phật giáo bày ra. Tục lệ nầy bắt nguồn từ người Trung Hoa. Vì người Trung Hoa đã có mặt lâu đời trên đất nước Việt Nam. Căn cứ theo sử liệu cho biết, thì họ đã xâm chiếm và cai trị đất nước Việt Nam ta trải dài có cả một ngàn năm. Thường người ta hay gọi là một ngàn năm Bắc thuộc. Do đó, nên những phong tục tập quán lễ nghi của họ, tất nhiên, là người mình đã chịu ảnh hưởng rất sâu đậm. Hơn nữa, trong thời kỳ Tam giáo đồng nguyên: Nho, Phật và Lão, cả ba nguồn văn hóa nầy đều có sự sinh hoạt trộn lẩn hòa quyện với nhau một cách rất chặt chẽ khắn khít.
Vì thế, nên việc cư tang đây là theo tập tục văn hóa của Nho giáo. Theo Nho giáo chủ trương, thì con người phải lấy việc hiếu thảo làm đầu. “Thiên kinh vạn quyển hiếu nghĩa vi tiên”. Nghĩa là ngàn quyển kinh hay vạn quyển sách đều phải lấy việc hiếu nghĩa làm trước. Cho nên, người ta cư tang với mục đích là để bày tỏ nỗi lòng hiếu thảo của những người còn sống đối với người đã chết. Vì họ quan niệm “sự tử như sự sanh”. Nghĩa là lúc còn sống đối xử với nhau như thế nào, thì khi chết cũng phải đối xử như thế ấy. Xét thấy, việc chủ trương lấy đạo hiếu làm nền xây dựng đạo đức nhân bản, nó rất phù hợp với nền văn hóa của dân ta. Nên từ đó, người mình bắt mới chước làm theo. Và cũng từ đó, nó trở thành một phong tục tập quán lâu đời và truyền mãi cho đến hôm nay. Phải nói, vấn đề cư tang, với thâm ý là người ta muốn biểu lộ tấm lòng chân thành của người còn sống, hằng nhớ đến thâm ân của người đã khuất. Nhưng việc cư tang nầy, hiện nay, ngưòi ta không còn giữ đúng như tục lệ ngày xưa nữa.
Xưa kia, con cháu phải để tang cho ông bà cha mẹ thời gian ít nhất là phải hai năm. Nghĩa là phải qua cái lễ giỗ đại tường, thì con cháu mới được xả tang. Và trong thời gian cư tang nầy, con cháu không được cưới hỏi, vì người ta cho rằng đó là điều không tốt. Cho nên, đối với người đang cư tang, họ kiêng cử đủ thứ. Ngày nay, vì công việc làm ăn, học hành thi cử, hoặc cưới hỏi, hơn nữa phần lớn ảnh hưởng theo nếp sống của người Tây phương, nên vấn đề cư tang không trở nên gò bó theo tục lệ xưa. Phần nhiều là sau 49 ngày, tức xong cái lễ chung thất, thì người ta xin xả tang. Không có ai chịu cư tang cho qua cái lễ giỗ đầu. Có người còn xin xả tang liền, sau khi mai táng hoặc hỏa táng. Lý do là vì họ coi việc để tang là một việc không mấy may mắn trong những việc như: cưới hỏi, thi cử, khai trương cửa tiệm, hoặc đi xa v.v…
Do đó, tục lệ cư tang tùy theo thời đại mà nó có sự thay đổi. Vì thế, tùy theo yêu cầu ý muốn của tang quyến mà chúng ta làm theo, thiết nghĩ, cũng không có gì là lỗi đạo sai trái. Vấn đề thời gian ngắn hay dài, lâu hay mau không thành vấn đề nữa. Thật ra hiếu thảo hay không là ở nơi lòng người. Còn tang chế, cũng như các hình thức lễ nghi khác, tất cả chỉ là biểu lộ cho tấm lòng của con người mà thôi. Điều quan trọng là việc hành xử của con người có theo đúng lễ giáo đạo đức hay không? Đó mới là điều quan trọng đáng nói. Có nhiều khi, ông bà cha mẹ mới chết, mà con cháu lại tranh chấp đấu đá tranh giành hơn thua với nhau, hoặc giả sát sanh hại vật cúng tế linh đình. Việc làm đó chỉ làm khổ cho người mới chết mà thôi, chớ không có ích lợi chi cả.
Nếu là người Phật tử thì chúng ta nên cẩn thận việc làm nầy. Chúng ta phải hết lòng giúp cho hương linh của người mất chóng được siêu thoát. Việc cúng kiến ta nên hạn chế tối đa, chỉ làm theo lễ nghi đơn giản theo lời Phật dạy mà thôi. Nhất là không được sát sanh hại vật để cúng tế cho người mất. Vì như thế, người mất sẽ mang trọng tội khó mà siêu thoát.
Tóm lại, chúng ta cứ làm theo ý muốn của họ, muốn xả tang lúc nào cũng được. Theo tôi, việc làm nầy không có gì chống trái hay có lỗi với người mất cả.
Tùy tâm. Có thể xả ngay lúc chuẩn bị chôn hay thiêu hoặc hai ba năm sau. Không ai quy đinh chuyện này cả. Người chết đã chết, người sống muốn biểu hiện thế nào cũng được.
vi o xa ,nen muon xa tang me nhung khong co su thay
Các bạn nói đều đúng nhưng tôi có suy nghĩ khác một tý, xin chia sẻ, nếu bạn nào thấy không đúng thì chỉ bảo tôi thành thật lắng nghe.
Mẹ tôi chết năm 2014 khi bà 91 tuổi, đến hôm nay gần 1 năm. Nhiều người bảo nên xả tang cũng là phù hợp với tập quán Miền Tây Nam bộ.
Tôi nghĩ mãi chưa biết quyết định thế nào trong lúc tôi có Con gái út đã ra trường đi dạy đã 3 năm nếu cuối năm cháu lấy chồng thì cũng phù hợp.
Nhưng tôi nghĩ nếu xả tang mẹ, có nghĩa là chuyển linh hồn của mẹ lên bàn thờ tổ tiên (có nơi gọi là Cửu quyền). Như vậy mẹ tôi đi xa nhanh quá, đối với tôi có gì đó hửng hụt. Vì tôi nghĩ ít nhất là hiện nay linh hồn mẹ tôi còn phảng phất đâu đây, mẹ tôi có thể nhìn thấy tôi, vui buồn theo tôi. Nếu còn bàn thờ riêng hằng ngày nhớ mẹ tôi ra nhìn hình mẹ tôi, thực tế tôi thấy có lúc mẹ tôi như vui, cũng có lúc mẹ tôi buồn. Mỗi buổi tối thắp cho mẹ cây nhang có lúc tôi hỏi: Mẹ có thương nhớ con không? có lúc tôi ghé tai sát hình mẹ để nghe mẹ tôi có nói gì không, sau đó ngắm nhìn lại, có lúc tôi thấy mặt mẹ tôi như vui hơn.
Bởi vậy tôi thực lòng chưa muốn xả tang mẹ tôi, vì hàng ngày đeo tang mẹ tôi thấy mẹ đang ở gần tôi hơn. Những ngày đầu tháng, ngày rằm lau don bàn thờ mẹ, đơm cành hoa, đĩa trái cây thắp cho mẹ cây nhang, chắc lòng mẹ vẫn gần tôi hơn một tý.
tang chế là phong tục tập quán,là một trong bốn cái khổ,ràng buột con người (tập đế)nằm trong tư diệu đế
gdxftwhễwd